$420
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của quán là nhà cái bè. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ quán là nhà cái bè.Ở không gian chung tầng 1, cũng có một nơi mọi người lui tới thường xuyên suốt 30 năm qua. Đó là chỗ họp chợ nho nhỏ của vợ chồng bà Liên (52 tuổi). Từ mờ sáng, vợ chồng bà đã quày quả chở nhau trên chiếc xe máy với lỉnh kỉnh cả trăm món hàng đem đến phục vụ cư dân. Ngồi tựa lưng vào tường, bà Liên bày ra trước mặt đủ loại thức ăn tươi ngon từ thịt, cá, tôm cho đến rau củ, trái cây… Những chiếc ghế con đặt xung quanh cho mọi người ngồi vừa túc tắc đi chợ vừa rôm rả trò chuyện đến trưa.️
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của quán là nhà cái bè. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ quán là nhà cái bè.Trước phản ứng của nữ MC, Trường Giang liền lên tiếng nhắc nhở: “Cho hỏi em bên ban tổ chức hay gì? Người ta được mời thì chơi thôi". Còn Quỳnh Lý cũng đáp lại: “Sao chị không có niềm tin ở em. Lần trước em cũng trả lời được 3-4 câu. Khi xem lại chương trình, em thắc mắc tại sao mình lại run đến như vậy. Ngày hôm nay em sẽ chọn cho mình một tư thế ngồi để thật sự thoải mái, trả lời được nhiều câu hỏi nhất". ️
Việc dạy học đã khó, dạy sáng tác càng khó hơn rất nhiều lần nhất là những người không học chuyên môn về văn hay sáng tác, còn năng khiếu thì nằm trong thể loại được khuyên“ nghiêm túc bỏ nghề”. Học trò cô như nước trong leo lẻo không gợn chút phù sa. Việc của cô là làm cho nó chảy qua những miền đất, những miền ký ức, những thực tại gom góp phù sa bồi đắp những trang văn. Học trò cô có lần tế nhị hỏi cô chuyện học phí bởi thực tế “có thực mới vực được đạo”. Cô không suy nghĩ gì mà trả lời ngay, phí bao nhiêu cho vừa, cô giúp em vì em là người cần được giúp nên đừng bận tâm thêm. Cứ vậy cô đem sự cần mẫn, đem những kiến thức, sự quan tâm để ươm hạt mầm quá lứa lên chồi. Niềm vui của cô là khi cậu học trò viết tiến bộ hơn và tìm thấy niềm vui trong sáng tác. Cậu học trò đã thôi không còn muốn leo lên xe buýt rồi ngồi thờ thẩn trên đó để nó trôi về nơi vô định khi người ta chê này chê nọ. Cậu hiểu khen chê trong sáng tác là thường. Không còn ai thật lòng khuyên cậu bỏ nghề nữa. Họ kỳ vọng có thể cậu sẽ làm được gì đó. ️
Anh đứng dậy theo nàng, bởi anh biết đây không phải là một câu hỏi. Nàng chỉ một lần hỏi anh có yêu ai chưa, và anh không đáp. Còn giờ đây, giọng nói của nàng như thỉnh cầu, mà cũng như khao khát, vội vàng khi đêm dần cạn... Anh bước đi sau dáng người nhỏ gầy của nàng, tránh không giẫm lên vệt guốc mộc của nàng. Hơn 30 năm trước, nàng tròn trịa, xinh xắn nhất làng, chân tay lúc nào cũng thoăn thoắt, người chưa nói đã cười. Còn bây giờ, nàng khoan thai, nhẹ nhõm, nhưng xa cách. Dù nhan sắc, vóc dáng cằn cỗi, còm cõi như người có bệnh kinh niên, áo quần lại rất đơn sơ, nhưng trông nàng vẫn sang trọng, quyền uy. Khi nàng bước nhanh để tránh mấy cô cậu đang tập đi xe đạp, anh bỗng cồn cào nhớ lại ngày xưa, anh đã từng chở nàng đi loạng choạng nhưng cũng vui vẻ và hớn hở giống như thế.️