Nửa năm đổ lại đây, Linh bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về chuyện rời khu nhà. Cô không thể có một ngày trọn vẹn khi mỗi sáng mở cửa phòng, hình ảnh đầu tiên cô thấy là lố nhố bia mộ. Bệnh nhân ngày một nhiều lên trong khi các y tá khác đều lần lượt nghỉ việc. Linh không còn thấy sự tồn tại của cô mang lại niềm vui và sự thoải mái cho bệnh nhân. Ngược lại, cô dễ cáu gắt và hay lớn tiếng. Tuần trước, ai đó bất cẩn để thìa kim loại bên trong phòng một bệnh nhân mắc hội chứng Pica. Người này lén lút nuốt chiếc thìa trong lúc các nhân viên trực không đứng gần. Linh bắt gặp khoảnh khắc đó, cô gần như đã gầm lên hệt con hổ dữ bị trêu tức. Cô nhào tới bóp chặt hai má cậu ta rồi gào lên điên cuồng. Khi lấy được chiếc thìa ra khỏi khoang miệng, suýt chút nữa cô bạt tai bệnh nhân. Bải hoải bước về phòng, Linh buông người xuống chiếc giường vốn là chỗ cô không thiết tha gì. Căn phòng cô ở không khác gì ký túc xá sinh viên. Bên trong bố trí ba chiếc giường tầng, một chiếc tủ nhôm ọc ạch với ngăn đựng đồ nhỏ xíu mà cô chỉ có thể gấp gọn mọi thứ nếu muốn để vừa. Chẳng có tấm gương lớn nào để cô soi mình xem các năm qua gương mặt lẫn thân hình của cô đã thay đổi thế nào. Sàn phòng tắm luôn chật chội vì sáu chiếc giỏ nhựa đựng dầu gội, sữa tắm và xà phòng giặt riêng của từng người. Linh đã chịu đựng hoàn cảnh sống như vậy trong năm năm chỉ mong đến ngày mọi thứ sẽ được cải thiện. Nhưng không...
Món ăn mới nhìn thôi đã không cưỡng lại được cái thị giác. Rồi cái vị giác ganh tị với cái thị giác, bèn yêu cầu thân chủ mau nâng đũa. Ăn lẩu mắm phải phát huy hết “công suất” thì mới đúng thiệt là dân Nam bộ. Thử tưởng tượng xem, đầu tiên, lấy chút bún vào chén, thêm chút thịt nữa, chan miếng nước lẩu. Rồi tiếp tới lấy “thập cẩm” rau mà nhúng vào nồi lẩu đang hừng hực khói. Chỉ vừa đưa đến miệng thôi, mùi mắm đã tấn công khứu giác đến nỗi lỗ mũi không kịp trở tay. Cái mùi mắm ấy như thứ lửa mồi vào dây pháo cho nó nổ liên hồi. Nhai cọng rau rôm rốp mà nghe lùng bùng cả lỗ tai, rồi nước bọt từ đâu túa ra, dạ dày co bóp liên hồi đòi ăn thêm miếng nữa. Mùi mắm đậm đà lan tỏa, hòa trong cái nhân nhẫn của rau đắng, vị chát của chuối non, đọt xoài… Tất cả hòa quyện thành thứ dư vị ám ảnh, cứ xồng xộc lao vào nằm gọn lỏn trong một góc ký ức dân quê.
huỳnh phúc hậu
Vào năm 2024, những ngôi sao phong cách đường phố như Pernille Teisbaek và Imani Randolph cũng không thoát khỏi "cám dỗ" về sự phổ biến của chiếc quần crop hay còn gọi là quần capri trong các tuần lễ thời trang toàn cầu. Dù kết hợp với những phụ kiện bóng bẩy hay kết hợp những món đồ chủ yếu trong tủ quần áo hằng ngày, vẻ đẹp của những chiếc quần này nằm ở tính linh hoạt của chúng.
“Có những nguyên tắc em đặt ra trong hành trình này là chỉ đi bộ và chạy bộ, một khi lên xe có nghĩa là kết thúc, không được dùng tiền, không nhận tiền của ai cho, chỉ nhận đồ ăn nước uống và xin chỗ tá túc. Em chỉ đi một mình, đường thì dài và có những nguyên tắc như vậy nên cũng gặp vô vàn khó khăn, thử thách trong chuyến đi”, Trịnh Dương Linh nói.
Bạn đọc có thể liên hệ Ban Công tác Bạn đọc - Báo Thanh Niên để biết thêm chi tiết.
7.21GB
Xem6.45B
Xem224.51MB
Xem95.64MB
Xem4.82GB
Xem527.28MB
Xem82.7689.48MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
tỷ lệ bóng đá ecuador khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
829vb777
2025-08-21 19:02:13 566bet
595gowind 1000
2025-08-21 19:02:13 bùa lương
597twinbet slot login
2025-08-21 19:02:13 Khuyến nghị
700blackjack 6 ton jack stands
2025-08-21 19:02:13 Khuyến nghị