Trong tín ngưỡng của các dân tộc thiểu số sống ở miền núi Việt Nam, phần đông khi tiến hành lễ hội hàng năm họ luôn dựng cây nêu trong không gian nhà dài hay trước sân nhà rông nếu ở Tây nguyên, Trường Sơn... Tại Tây bắc, Đông bắc, người dân đặt ở giữa bản làng hoặc trên ruộng bậc thang... dù sắc thái văn hóa, ý nghĩa tâm linh, tên gọi, cách trang trí không giống nhau.
Ông Nguyễn Văn Mười, hàng xóm nhà bà Phượng, cho biết giờ mỗi tuần mẹ anh Dương đưa con ra Bệnh viện đa khoa khu vực Gò Công (TX.Gò Công, Tiền Giang) để làm xét nghiệm rồi về nhà chứ không có tiền để nằm viện tiếp tục điều trị. Mỗi lần đến bệnh viện (cách nhà khoảng 10 km) là phải thêm chi phí thuê ô tô vì anh không thể ngồi xe gắn máy. Chủ xe cảm thương hoàn cảnh nghèo khó nên chỉ lấy đủ tiền xăng.
Đó là thông tin được ông Nguyễn Minh Sơn, Giám đốc Sở NN-PTNT tỉnh Quảng Ninh chia sẻ tại buổi họp báo diễn ra trong chiều 25.3, tại Hà Nội về chuỗi hoạt động và hội nghị với chủ đề: "Hội nghị phát triển bền vững nuôi biển, nhìn từ Quảng Ninh", do Bộ NN-PTNT và UBND tỉnh Quảng Ninh tổ chức nhân kỷ niệm 65 năm truyền thống ngành Thủy sản Việt Nam (1.4.1959 - 1.4.2024).
Tuy đáp án và hướng dẫn chấm rõ ràng, có phần đơn giản, song thí sinh cũng sẽ khó đạt trọn điểm nếu không chăm chút trong câu trả lời đọc hiểu, thiếu thuyết phục trong câu nghị luận xã hội, cảm xúc chưa "chín" và thiếu sáng tạo trong câu nghị luận văn học... Đây cũng là điểm để phân loại thí sinh.
Hồi tưởng lại quá khứ, cặp vợ chồng cho biết họ gặp nhau tại Học viện Kỹ thuật Quân sự. Những lần gặp đầu tiên, Thúy Dương kể cô không có ấn tượng tốt về chồng vì "ăn nói cứ như đấm vào tai". Chính vì thế, khi họ về chung một nhà, bạn bè thường trêu Thúy Dương là "ghét của nào trời trao của đó". Trong khi đó, Văn Bình ấn tượng về vợ là kiểu phụ nữ hiền lành, chịu khó, sống thiên về gia đình. Quen nhau từ năm 1994, đến năm 1995 anh mới dám ngỏ lời yêu nhưng bị vợ từ chối vì ngại xa xôi.
Nửa năm đổ lại đây, Linh bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về chuyện rời khu nhà. Cô không thể có một ngày trọn vẹn khi mỗi sáng mở cửa phòng, hình ảnh đầu tiên cô thấy là lố nhố bia mộ. Bệnh nhân ngày một nhiều lên trong khi các y tá khác đều lần lượt nghỉ việc. Linh không còn thấy sự tồn tại của cô mang lại niềm vui và sự thoải mái cho bệnh nhân. Ngược lại, cô dễ cáu gắt và hay lớn tiếng. Tuần trước, ai đó bất cẩn để thìa kim loại bên trong phòng một bệnh nhân mắc hội chứng Pica. Người này lén lút nuốt chiếc thìa trong lúc các nhân viên trực không đứng gần. Linh bắt gặp khoảnh khắc đó, cô gần như đã gầm lên hệt con hổ dữ bị trêu tức. Cô nhào tới bóp chặt hai má cậu ta rồi gào lên điên cuồng. Khi lấy được chiếc thìa ra khỏi khoang miệng, suýt chút nữa cô bạt tai bệnh nhân. Bải hoải bước về phòng, Linh buông người xuống chiếc giường vốn là chỗ cô không thiết tha gì. Căn phòng cô ở không khác gì ký túc xá sinh viên. Bên trong bố trí ba chiếc giường tầng, một chiếc tủ nhôm ọc ạch với ngăn đựng đồ nhỏ xíu mà cô chỉ có thể gấp gọn mọi thứ nếu muốn để vừa. Chẳng có tấm gương lớn nào để cô soi mình xem các năm qua gương mặt lẫn thân hình của cô đã thay đổi thế nào. Sàn phòng tắm luôn chật chội vì sáu chiếc giỏ nhựa đựng dầu gội, sữa tắm và xà phòng giặt riêng của từng người. Linh đã chịu đựng hoàn cảnh sống như vậy trong năm năm chỉ mong đến ngày mọi thứ sẽ được cải thiện. Nhưng không...
2.11GB
Xem5.42B
Xem998.51MB
Xem95.64MB
Xem9.73GB
Xem584.26MB
Xem58.7873.79MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
truyện cười bựa khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
698winbet88
2025-05-16 02:36:26 BK8 MBA Podcast
359argentina vs hà lan kèo chấp
2025-05-16 02:36:26 bai xap xam
442xổ số miền bắc 1 ăn bao nhiêu
2025-05-16 02:36:26 Khuyến nghị
700dây chuyền sản xuất bài tú lơ khơ
2025-05-16 02:36:26 Khuyến nghị