Có một điều đặc biệt mà không phải ai cũng biết. Đó là những chú chó được nuôi ở Trà Vinh. Chúng đa số là loại chó mực, toàn thân đen mun, cực kỳ tinh khôn và hiếu khách. Tôi chưa từng thấy nơi nào có những chú chó hiền và cư xử kỳ lạ như chó xứ này. Nhà nào cũng nuôi chó. Nhà tôi đến, từ lúc bước chân vào đã gặp 2, 3 chú chó mực lớn giữ nhà. Nhưng mãi đến khi chúng tôi rời đi, chúng vẫn không sủa hay gầm gừ, hoặc có bất kỳ hành động tấn công nào. Chúng đi theo hai đứa con tôi, dụi đầu vào chân khách như thân quen lâu lắm. Ghé quán hủ tíu ăn sáng, những chú chó mực ở đó cũng chào đón khách nồng nhiệt như chào đón chủ của mình.
Theo quy định của pháp luật hiện nay, người nào khi biết hành vi, việc làm đó là trái pháp luật mà vẫn làm thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tùy vào hành vi vi phạm và thiệt hại trên thực tế mà phải chịu trách nhiệm hành chính, thậm chí là bị truy cứu trách nhiệm hình sự và bồi thường thiệt hại (nếu có).
Về miền Tây nhất định phải đi xem qua những lễ hội đậm đà bản sắc dân tộc, đặc biệt là vùng bảy núi An Giang, vùng đất thiêng liêng với bao danh lam thắng cảnh cùng những giai thoại được đời đời ca tụng. Không khí thiêng liêng của một lễ hội và những náo nhiệt, hân hoan của dòng người du hành càng làm tôi yêu quý và khắc sâu hơn hình bóng quê hương mình. Nhớ về Châu Đốc dự vía Bà Chúa Xứ 23 tháng 4, dâng hương cầu bình an cho gia đạo, có lẽ nó đã trở thành truyền thống bao đời nay của người dân An Giang nói riêng và người dân các tỉnh lân cận nói chung. Họ ghé lại mảnh đất này gửi gắm chút mong cầu hạnh phúc, sức khỏe cho người thân và rồi họ lại nhận được một món quà vô giá đó là lòng hiếu khách, ân cần của người dân quê tôi.
Tôi thích ngắm nhìn những chiếc ghe hàng chạy trên sông, ống khói khẹt ra những vệt khói trắng bảng lảng trên mặt sông động nước. Ngày nhỏ tôi thường hay xuống ghe hàng mua đồ cùng bà tôi. Ghe hàng nhỏ nhưng có đủ không gian để bà tôi xuống đó ngồi lựa những món đồ cần thiết để mua. Tôi nhớ hồi ấy xóm tôi chưa có điện, hôm nào má cũng sai tôi đón ghe hàng để mua dầu lửa, tối đến thắp sáng gian nhà. Nhiều hôm tôi mải chơi, thế là trễ mất chuyến ghe hàng, má rầy, đêm xuống tôi phải chạy sang nhà hàng xóm mượn đỡ chai dầu lửa rồi cun cút mang về, ngang qua khu vườn có ngôi mộ cổ, tôi sợ tim đập thình thịch trong lồng ngực. Có hôm má tôi cảm, sốt, tôi đón ghe hàng mua cho má liều thuốc. Hồi ấy tôi thấy cô bán đồ ở ghe hàng sao mà tài quá, cô đóng vai bác sĩ để kê đơn thuốc cho người bệnh trong xóm, dĩ nhiên là những thứ bệnh lặt vặt như cảm, ho, sổ mũi, nhức đầu, đau bụng… Cô thật “mát tay”!
Thị trường CO2 nội địa (thị trường bắt buộc) là do quốc gia hoặc vùng lãnh thổ quy định và được thành lập, vận hành nhằm mục tiêu thực hiện các cam kết giảm phát thải của quốc gia, vùng lãnh thổ đó.
Học giả Robert Beer có hơn 30 năm nghiên cứu và thực hành nghệ thuật Phật giáo Tây Tạng. Ông là một trong những người phương Tây đầu tiên tích cực tham gia vào loại hình nghệ thuật này.
8.33GB
Xem7.62B
Xem538.98MB
Xem95.64MB
Xem2.32GB
Xem912.31MB
Xem86.1589.85MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
f8beto khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
967không có thẻ bảo hiểm xe máy phạt bao nhiêu
2025-06-20 07:57:15 r88vin
285vn68
2025-06-20 07:57:15 68lottery
169vbet88
2025-06-20 07:57:15 Khuyến nghị
700SV138 SV138
2025-06-20 07:57:15 Khuyến nghị