"Em vui vì kết quả nhận được cao hơn dự tính 1,5 điểm, nhưng chỉ xem danh hiệu thủ khoa là điều bình thường vì quan trọng nhất là em đã làm bài hết sức", Phúc chia sẻ khi đang ở quê cùng ông bà ngoại.
Bà Lệ chia sẻ, biết khi con ẵm cháu về mà không có chồng thì sẽ có người nhìn ngó, nhưng bà phải tự đạp lên dư luận để sống, để nuôi con cháu mình cho tốt. Cho đến bây giờ, cháu gần 3 tuổi, nhưng nghĩ lại lúc con gái một mình lén đi sinh, bà lại xót vì thương.
Lớp tôi - có gì đặc biệt? là tựa đề một bài viết từ tháng 10.1996 của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng (khi đó là Phó bí thư Thành ủy Hà Nội) đăng trên cuốn Từ mái trường này, cuốn kỷ yếu đầu tiên của các cựu sinh viên khóa 8 khoa Ngữ văn, Trường ĐH Tổng hợp Hà Nội (nay là Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn, ĐH Quốc gia Hà Nội).
Trao đổi với PV Thanh Niên ngày 17.5, ông Lê Việt Triều, Chủ tịch UBND xã Khánh Bình Tây Bắc (H.Trần Văn Thời) - nơi xảy ra vụ án vợ giết chồng giấu xác xuống ao, khẳng định thông tin trên là hoàn toàn thất thiệt.
Làng Phù Vân quê tôi là một làng lớn nằm sát dòng sông Thao. Bố tôi bảo ngày xưa làng ở ngoài đê, rồi biến động của trời đất, mỗi năm sông liếm đi một ít. Bao nhiêu đình chùa miếu điện lăn tùm xuống sông cả. Sau phải chạy vào trong đê. Mùa lũ, cả làng bám chặt con đê như đàn kiến ôm lấy cây củi rều chập chồi giữa sóng nước. Một năm lụt to, ông ôm tôi vào lòng than thở: “Cái đất nào có tên chữ là “Phù” y như vất vả chìm nổi. Không giặc giã thiên tai thì số phận cũng lật đật chẳng ra gì. Loạn lạc còn biết cụm dựa vào nhau, nhưng yên hàn lại dễ sinh lòng khác…”. Chả biết có phải thế không nhưng lịch sử làng tôi được các cụ chép lại thì ghê gớm lắm. Trên địa đồ thời Hồng Đức, làng tôi như cái túi mật bám theo thẻo trên lưỡi nước ngầu đỏ. Một lần bị tru di tam tộc mười tám dòng họ những người làm quan trong triều. Hai lần giặc Pháp đốt làng, rồi đến Nhật chiếm... Năm nào nước lên to quá, làng tôi là chỗ phá đê để cứu vùng khác... Đất thì thế, còn người cũng lắm phen “lên voi xuống chó”. Thuở xưa làng có nhiều người đỗ đạt, có bà Cả Vàng cầm quân chống giặc ngoại xâm được phong cấp tướng. Nhưng sau cái nạn tru di, bị yểm long mạch thế nào con cháu cứ đụt dần. Mấy trăm năm liền không một ai vượt qua được câu “học trò thủng đít”. Sau cách mạng, dân làng cũng tiền lưng gạo góp đón thầy, mở trường. Nhưng bao nhiêu trò thì có bấy nhiêu viên đá ong để thầy phạt vì học dốt. Trò dốt phải trật quần ra quỳ gối trên đá ong cho thầy đánh. Đánh mãi mỏi tay, thầy lắc đầu đeo bị bỏ trường. Cho đến tận thời kỳ chống Mỹ làng tôi vẫn không có ai vượt qua được cái lớp bảy.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi em nhận kết quả trúng tuyển cũng là lúc ông Trần Duy Thức, ba của em bị tai nạn lao động. Vụ tai nạn khiến ông Thức bị chấn thương đầu, gãy xương sườn, gãy xương đùi, tràn dịch màng phổi, mất khả năng lao động. Từ đó, gánh nặng kinh tế đổ dồn hết lên vai mẹ em là bà Võ Thị Trà Giang.
8.17GB
Xem3.16B
Xem149.85MB
Xem95.64MB
Xem9.84GB
Xem747.78MB
Xem72.6224.41MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
tải tú lơ khơ khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
651lotto scan
2025-05-31 22:26:33 aog777
7445 card draw poker online free
2025-05-31 22:26:33 alo789
377xổ số miền bắc 9 tháng 10
2025-05-31 22:26:33 Khuyến nghị
700kwin
2025-05-31 22:26:33 Khuyến nghị