Dịp này, thừa ủy quyền của Bộ Quốc phòng, đại tá Nguyễn Hữu Ngọc, Tư lệnh Binh đoàn 12, trao quân kỳ Quyết thắng cho Lữ đoàn.
Điều này cũng hoàn toàn dễ hiểu. Bởi lẽ, trong quá trình lái xe, việc giảm tốc độ sẽ triệt tiêu động năng được đốt cháy từ xăng, chuyển động năng thành nhiệt năng và tản vào không khí làm hao xăng. Trong khi đó, khi tăng ga bất ngờ, động cơ xe lúc này phải sản sinh công suất lớn hơn bù lại sức ì của xe để kéo xe vọt về phía trước. Quá trình này chắc chắn sẽ khiến xe “uống” xăng nhiều hơn so với khi người lái giữ ga đều và duy trì tốc độ bình thường.
Khách đi theo chân bà, ngó nghiêng hỏi có phải vùng đất này xưa trồng toàn sắn? Lúc khách còn đóng quân ở doanh trại bộ đội gần đây, có đêm hành quân qua khu vực này yên ắng, âm u chỉ nghe thấy tiếng quốc kêu gọi bạn. Thỉnh thoảng một con chim lợn vút qua đầu rơi xuống những tiếng kêu rợn người. Gần chục năm quay lại nơi này cũng không khác là bao. Chỉ không còn những bụi sim, mua như ngày xưa, đúng là rừng đã được người dân chăm chút hơn nhiều. Bà kể với khách về những năm rừng còn là dải đồi hoang sơ cằn cỗi. Bà theo chồng xin đất khai hoang, dựng lên ngôi nhà lá đầu tiên bằng lá cọ, tường bằng đất trộn rơm. Tài sản của đôi vợ chồng trẻ khi ấy không có gì ngoài chiếc nồi mất vung và cái cuốc cùn. Tay cầm cuốc đến phỏng rộp, sỏi đâm chảy máu chân, rừng bắt đầu phủ xanh, những đứa trẻ lần lượt ra đời.
Là một trong những thanh niên của hai huyện Cần Giuộc, Cần Đước, học ngành y làm việc Bệnh viện Dân y tỉnh Gò Công trước và sau hòa bình, tôi qua lại con phà hàng ngàn lần, chứng kiến những chuyện buồn, chuyện vui trên bến, dưới phà. Khi qua lại đầu tiên với những chú 9 Lắm, chú 2 Răng. Chú 3 Châu nay đã đi xa… thế hệ sau nữa là em, các cháu Trung, Thượng, Khanh.... Nhớ lại những kỷ niệm khó quên khi đã bốn mươi năm qua lại nơi này. Khi vừa hòa bình, cuộc sống khó khăn, thuốc men cho người bệnh rất hiếm, có bệnh rất khó mua được thuốc điều trị dù có tiền. Một hôm trễ phà mình ghé vào một quán nước ngồi chờ thấy một ông cụ đang thở hổn hển, co kéo lồng ngực ông lập cập vấn một điếu thuốc lá, rít một hơi rồi lấy cái khăn trùm đầu mặt thả khói hít vô ra, vài ba hơi ông tạm khỏe ra, mặt mày toát mồ hôi. Mình hỏi: “Cụ bị bệnh hen phế quản, đang lên cơn sao không uống thuốc mà hút cái gì vậy?”. Ông trả lời: "Tui bị bệnh suyển kinh niên, thuốc bây giờ mua không được, người ta bày tui hút lá cà độc dược phơi khô cũng hạ được cơn suyển”. Mình biết trong lá cà độc dược có tác dụng dược lý chủ yếu là do các ancaloit: làm giãn phế quản, nhưng rất nguy hiểm vì độc tố rất cao, tác dụng phụ rất nhiều. Người bệnh thiếu thuốc khổ quá đi. Hai tuần sau có dịp đi ngang nhà ông, dù phà gần chạy mình tranh thủ ghé vào gặp ông gửi cho ông một hộp thuốc 20 viên công dụng điều trị cắt cơn hen, thuốc mua rất rẻ bên trong, ngoài chợ đen là quá mắc. Mắt ông sáng rực lên, tay run run cầm hộp thuốc (mấy mươi năm sau mình vẫn nhớ hình ảnh ấy) ông mừng quá vì đây là thuốc hiếm khó mua, ông hỏi tiền để hoàn lại, mình nói tặng ông đó rồi quay đi kịp chuyến phà. Từ đó mỗi lần về là tặng thuốc cho ông, ông không còn hút lá cà độc dược nữa… Qua lại quen ông, con cháu ông xem mình như người nhà thân thuộc, đám cưới, giỗ đều có mình, vài năm sau ông mất…
Xin cho ai vẫy tay chào
Nụ cười của chị thật lạ. Nó như cành hoa trơ trọi giữa bốn bề cỏ cháy ngả rạp. Như một ngôi sao giữa bốn bề bóng tối nuốt chửng. Một đóa hoa tả tơi. Một ngôi sao thoi thóp.
1.52GB
Xem5.64B
Xem337.26MB
Xem95.64MB
XemQuét mã để cài đặt
delaware lottery khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
632mb66
2025-06-22 03:42:48 world cup top scorers
475sòng bạc trực tuyến uy tín nhất
2025-06-22 03:42:48 cwin100.com
982nhà cái mới 2023
2025-06-22 03:42:48 Khuyến nghị
700vbet88
2025-06-22 03:42:48 Khuyến nghị